Thứ Tư, 14 tháng 9, 2016

Trịnh Xuân Thanh dê tế thần - phần kết.


Trịnh Xuân Thanh dê tế thần - phần kết.


Thứ Tư, ngày 14 tháng 9 năm 2016/14:57


Bây giờ Trịnh Xuân Thanh đã ra nước ngoài cùng vợ và hai đứa con nuôi mà họ nhận từ trại trẻ mồ côi.

Một cuộc sống mới đang chờ họ.

 Trong nhiều năm qua,,có rất nhiều cán bộ cộng sản khi sự nghiệp đổ vỡ đã chạy đi như vậy.  Càng ngày càng nhiều hơn những ngôi nhà của cán bộ cộng sản mọc lên cạnh những khu người Việt đi năm 75.

Không chỉ là cán bộ cộng sản, mà còn nhiều những nghệ sĩ, phi công, doanh nhân cũng gây dựng cuộc sống của mình trên đất nước tự do. Họ đến đấy không phải trên tư cách những người tị nạn, họ đến bằng tư cách của nhà đầu tư, người có công việc , người kết hôn, bảo lãnh...nhiều trường hợp là kết hôn giả và cả giấy tờ giả.

Ngày nay những người như Trịnh Xuân Thanh có thể mua quốc tịch ở xứ Man Tra hay xứ Vale nào đó với giá bèo bọt. Những xứ sở mà khối người trong chính phủ không biết đến xứ An Nam Mít. Đất nước này không có quan hệ ngoại giao gì với xứ An Nam. Muốn dẫn độ một người quốc tịch xứ đó mà gốc ở xứ An Nam , hai nước phải thiết lập quan hệ ngoại giao, rồi bươc tiếp theo ký kết những thoả thuận nhiều thứ, bao giờ trong những hiệp ước đó dẫn độ cũng được coi trọng ở mức thấp nhất.

Từ quốc tịch xứ Man Tra hay Vale hay Cô Dăm An Giê Bích Zai này, họ có thể đầu tư vào Châu Âu, Hoa Kỳ, Úc, Ca Na Đa và chuyển đến đó sống.

Nếu không phải là khủng bố hay tội phạm chiến tranh, chẳng ai làm gì họ cả.

Việt Nam ký dẫn dộ được bao nhiêu nước trên thế giới.?

Nếu tôi nhớ không nhầm , thì trong khối các nước tiến bộ Việt Nam ký kết được với Tây Ban Nha mà thôi. Các nước như  Anh, Mỹ, Đức, Pháp, Úc, Ca Na Đa, Na Uy. Đan Mạch....đều không có.

Câu chuyện hoàng đế Trọng lú xứ An Nam Mít đề nghị nước nào đó trong khối kia dẫn độ Trịnh Xuân Thanh, nhà đầu tư  mang quốc tịch xứ Man Tra phải đưa về An Nam chịu tội. Là một câu chuyên hoang đường, nhưng nhiều người không biết tưởng rằng chế độ cộng sản An Nam Mít làm được.

 Trịnh Xuân Thanh nhờ tôi làm những việc này để xin tị nạn chính trị ư.?

Hoang đường nốt, làm sao Trịnh Xuân Thanh có thể thông qua một bloger như tôi để tạo cho mình đủ chứng cứ được chấp nhận tị nạn chính trị.? Anh ta phải nhờ những tổ chức quốc tế, những hãng truyền thông quốc tế và các tổ chức nhân quyền quốc tế. Từng đó cũng chưa chắc đã đủ để anh ta được xác nhận. Câu chuyện tị nạn chính trị của người Việt Nam bây giờ khác xa trước kia mấy chục năm,  không phải cái thời chỉ giả bộ đi biểu tình sứ quán, thuê người viết vài bài trên mấy tờ báo cộng đồng là đủ chứng cứ tị nạn.

 Ngay như nhà báo Nguyễn Văn Hải, tức bloger Điếu Cày, lúc này anh cũng chỉ trong thời gian chờ xác nhận tị nạn chính trị. Mặc dù hàng chục triệu người sẵn sàng xác nhận anh Hải dủ tư cách.

Nhưng người ta hãy thích đặt ra những điều hoang đường, những tỉ lệ 1 trên 1000 để bàn luận động cơ này nọ của người khác làm.


Tôi viết cho Trịnh Xuân Thanh thế này.

- Tôi nghĩ anh hãy yên lặng, với khả năng anh có, anh dễ dàng tạo được cho mình một cuộc sống ở bất kỳ đâu trên thế giới này. Trọng Lú không thể với tới anh, tội gì anh phải nói hay làm gì nữa cho mệt. Hôm qua Trọng đã sai Huynh chỉ đạo báo chí ngưng đưa tin về anh, hoặc có đưa thì ẩn dưới không được lên trang nhất, ở những vj trí khó tìm.

 Anh đừng chú trọng đến chuyện đòi công lý, công bằng, dân chủ nữa, đó là một cuộc chiến dài và hao tổn thể xác cũng như tinh thần.  Cuộc đấu tranh đòi dân chủ là của những nhà dân chủ. Cuộc chiến giữa những phe phái trong đảng là của những phe phái đó tiếp diễn với nhau. Anh đã ra ngoài rồi, sống cuộc sống bình lặng và chăm lo cho hai đứa bé mà anh đã nhận từ trại mồ côi  để chúng lớn khôn , hưởng cuộc sống văn minh. Việc làm khuấy động của chúng ta vừa qua đã ảnh hưởng đến những nhà đấu tranh dân chủ trong và ngoài nước. Họ đang có những kế hoạch lớn lao, những hoạch định lý tưởng đẹp đẽ ...chúng ta ở góc độ nào đó, đã thực sự có lỗi khi đã làm ảnh hưởng đến công cuộc mà họ đã bỏ bao nhiêu tâm sức.


Họ là những nhà tư tưởng, lý luận và chiến lược gia dân chủ hàng đầu như họ tự nhận, đang hướng cả một phong trào dân chủ đang lớn mạnh đi trên con đường chính nghĩa, và dường như họ thấy kết quả sắp thành công. Chúng ta đừng nên vô tình khuấy nước để làm sổng mất con cá của họ. Nếu không cả đời anh và tôi không gánh được, vì anh biết ,con cá sổng bao giờ cũng là con cá to nhất, to đến mức không ai hình dung bởi không ai nhìn thấy bởi vì đã bắt đươc đâu mà thấy. Nhưng người ta căn cứ vào cái quẫy đuôi tạo thành sóng để ước lượng con cá to đến đâu. Lúc đó thì cả cuộc đời anh lẫn tôi không bù đắp được, nếu họ thương tình, đời chúng ta đổi được một cái vảy con cá ấy là may mắn lắm rồi.

Và dù họ chưa bắt được con cá dân chủ ấy. Thì như họ nói, họ đang hướng nhân dân cần lao và phong trào đấu tranh dân chủ đi theo một hướng đi sáng ngời chánh nghĩa, hướng đi để mà khi  thời hậu cộng sản, người dân Việt đều đã thấm nhuần lý tưởng dân chủ. Không còn cảnh tranh giành, độc tài, con ông cháu cha, phe cánh, không còn cảnh tham nhũng, hối lộ...

 Anh hãy chọn nơi nào đó sống yên bình, cộng sản không thể vượt qua đống hàng rào quan hệ pháp lý quốc tế  để mò đến anh, khi anh ở vai trò nhà đầu tư thế này, chỉ cần anh tạo công việc cho 5 đến 10 người làm là anh yên tâm vị thế của mình ở nước sở tại. Tôi nghĩ, với người đã từng trải qua những chức vụ lo công việc cho cả ngàn người như anh , thì việc tạo công ăn việc làm cho dăm mười người ở đây chả nghĩa lý gì. Chẳng những cộng sản không với được đến anh, mà cả những người chống cộng sản họ cũng không thể làm gì được anh. Nếu họ làm được thì không có chuyện Nguyễn Phương Hùng, Nguyễn Ngọc Lập, Phùng Tuệ Châu ...nghênh ngang đi lại giữa Bolsa như vậy.

6 tháng sau sẽ không còn ai nhắc đến Trịnh Xuân Thanh, kể cả khen hay chửi, hàng loạt các sự kiện khác sẽ cuốn cái tên của anh vào quên lãng. Chỉ một ít người thân biết đến anh trong vai một ông cbủ công ty xây dựng nhà cửa nhỏ nào đó ở nơi anh định cư. 4 năm nữa việc anh có thể trở về thăm quê hương, hay thậm chí về nhà ở hẳn là điều hoàn toàn được. Lúc Trọng lú về rồi, những người cộng sản còn lại họ cũng chẳng bới ra việc của anh làm gì, khi nó dây dưa đến bao nhiêu người cộng sản khác, chứ không phải riêng anh. Hoặc 4 năm nữa những nhà đấu tranh kia bắt được con cá dân chủ, anh có trở về họ cũng không để ý anh mà , một phó chủ tịch tỉnh. Từ giờ đến lúc ấy sẽ năm này qua năm khác có bao nhiêu phó chủ tịch tỉnh đi lên, luân chuyển, bổ nhiệm. ...ai mà để ý đến anh cơ chứ.

Tuy nhiên nếu anh vẫn muốn theo đuổi cuộc chiến của mình, cuộc chiến với Trọng lú hay cuộc chiến đấu tranh đòi sự công bằng. Anh cần có sự liên kết, làm việc với các luật sư quốc tế, luật sư về kinh tế, có chuyên môn am hiểu ngành nghề kinh doanh. Qua những luật sư này, họ sẽ có những liên hệ với các hãng truyền thông quốc tế để hỗ trợ sự vụ.  Rất nhiều người luật sư, nhà báo đang sẵn sàng giúp đỡ anh.

Và lời sau cùng, dù anh có chọn quyết định nào, khi anh cần, tôi vẫn ở bên anh như một người bạn tri kỷ. Với những vừa qua. Ở hai số phận và hai cuộc đời rất khác xa nhau,  định mệnh đẩy chúng ta đi cùng một chặng đường nhỏ ngắn ngủi,  cùng chơi một trận bóng hè đường.  Nhưng đó là một đoạn đường ngắn, một trận bóng nhỏ mà chúng ta có thể mât đi đến cả tính mạng.

Tôi phải trở lại với công việc tầm thường và lặng lẽ hàng ngày khi tôi chưa '' găp '' anh. Tôi viết bài , đi săn đồ , bán sách...nếu dư chút tiền tôi tặng cho những người nào tôi thấy họ khó khăn.

Hẹn '' gặp lại '' anh.


 Với những người yêu mến và hy vọng một sự thay đổi nằm trong những câu chuyện tôi viết trong chục ngày qua, tôi xin nói rằng.

Sự thay đổi đang đến, nó đến chính từ phía các bạn, những người quan tâm và chú ý đến câu chuyện. Chính sự quan tâm của các bạn sẽ là sự thay đổi , sự quan tâm càng lớn đến đâu thì sự thay đổi càng nhanh đến đó.  Có hàng trăm câu chuyện khác đang cần sự quan tâm của các bạn, như chuyện Hoàng Sa, Trường Sa, Formosa...có rất nhiều người đấu tranh thực sự đang rât cần sự quan tâm của các bạn.

Sẽ không có phần sau mang tên như thế này nữa, bởi bây giờ mọi việc không cần thiết phải để nhiều người hỏi có thật hay không, văn bản thật không, giấy tờ thật không. Bây giờ mọi việc nếu tiếp diễn, sẽ là  Trịnh Xuân Thanh với những luật sư, và nếu là những luật sư thì tuỳ mỗi luật sư có quan hệ với hãng truyền thông nào, hãng đó sẽ đưa tin cho các bạn biết.

Tuy nhiên thì tôi sẽ đóng vai ngoài lề, hóng hớt và ghi chép theo cái lối quê mùa ít học của mình để phục vụ một số bạn đọc ít ỏi thích hợp ở một dạng khác.

http://nguoibuongio1972.blogspot.com/2016/09/trinh-xuan-thanh-de-te-than-phan-15.html

Trinh Xuân Thanh dê tế thần - phần 14.


Trinh Xuân Thanh dê tế thần - phần 14.


Thứ Tư, ngày 14 tháng 9 năm 2016/ 03:15

Sự thất bại đầu tiên thuộc về Ban kiểm tra trung ương đảng do Trần Quốc Vượng, cánh tay phải của Nguyễn Phú Trọng, người mà suốt cả nhiệm kỳ trước là chánh văn phòng cho Trọng. Trước nữa Vượng là viện trưởng viên kiểm sát tối cao.

Thông tin về Trần Quốc Vượng trên báo chí mới đây đều bị cắt bỏ phần hoạt động trước, đảng chỉ giới thiệu lý lịch Vượng từ năm 2006 trở lại đây.

Trần Quốc Vượng có kinh nghiệm về an ninh, tố tụng và xử lý việc trong đảng.  Dưới sự nâng đỡ của đàn Nguyễn Phú Trọng, chỉ trong thời kỳ Trọng lọt vào tứ trụ, Vượng liên tục được cất nhắc qua nhiều chức vụ và cuối cùng lọt vào tốp 10 quyền lực trong Bộ Chính Trị.

 Thế nhưng với từng ấy bề dày kinh nghiệm trên lĩnh vực pháp luật, nội vụ đảng. Trần Quốc Vượng đã không thể làm gì được Trịnh Xuân Thanh suốt mấy tháng ròng, từ khi nhận chỉ đạo của Trọng từ đầu tháng 6 xử lý Trịnh Xuân Thanh. 

 Ba tháng trời dù lệnh đốt cháy giai đoạn, có thể bỏ qua cả trình tự pháp luât, dùng luật đảng và lệnh của TBT để đè lên pháp luật....nhưng Trần Quốc Vượng không thể nào ép được Trịnh Xuân Thanh nhận tội.

 Sau nhiều cuộc thanh tra, kiểm tra, đối chất, làm việc với các đơn vị liên quan đến vụ Trịnh Xuân Thanh không đạt được kết quả nào. ngoài những kết luận ban đầu mang tính áp đặt của Trọng.

- Dùng xe tư đeo biển xanh chạy.

- Tự ý xin bổ nhiệm.

- Liên quan đến thất thoát 3000 tỷ.

Ở việc dùng xe tư đeo biển xanh chạy là sai, nhưng cái sai đó phải được phân tích đúng tình , đúng lý. 

Nếu là người dân dùng xe ô tô biển số giả, mức xử lý quy định như sau.


Khi tham gia giao thông mà xe lắp biển số giả có thể bị xử phạt hành chính từ 4.000.000 đồng - 6.000.000 đồng theo quy định tại điểm d, khoản 5, Điều 16 và bị áp dụng biện pháp xử phạt bổ sung tại điểm c, khoản 6, Nghị định 171/2013/NĐ-CP như sau:
"Điều 16. Xử phạt người điều khiển xe ô tô (bao gồm cả rơ moóc hoặc sơ mi rơ moóc được kéo theo) và các loại xe tương tự xe ô tô vi phạm quy định về điều kiện của phương tiện khi tham gia giao thông
[...]5. Phạt tiền từ 4.000.000 đồng đến 6.000.000 đồng đối với một trong các hành vi vi phạm sau đây:
.....
d) Điều khiển xe gắn biển số không đúng với Giấy đăng ký xe hoặc biển số không do cơ quan có thẩm quyền cấp;

 Như vây trong trường hợp Trịnh Xuân Thanh là người dân, dùng xe ô tô biển số giả. Thanh sẽ bị áp mức xử phạt trên. Ở đây Thanh là phó chủ tịch tỉnh, hàm tương đương thứ trưởng. Hãy đối chiếu về quy định tiêu chuẩn và định mức chế độ sử dụng xe ô tô công. Thanh ở trong trường hợp được quyền đi xe công với điều kiện tự túc.
 Biển số xe do công an Hậu Giang cấp, như vậy Thanh chịu lỗi về biển số gắn không đúng.
Việc như thế đã có nghị định xử phạt, có mức phạt quy định.
 Chuyện tổng bí thư, văn phong trung ương đảng, ban kỷ luật trung ương vào cuộc xem xét chủ nhân trước xe dưới danh nghĩa là bảo vệ uy tín đảng là việc làm bịp bợp. Đảng luôn tìm cách che đây đồng đảng của mình, chuyện đảng nói rằng vì giữ uy tín cho đảng nên phải xử lý đồng chí đi xe gắn biển không đúng giấy tơ xe đăng ký là chuyện tào lao, không lừa được người dân vốn dã bị lừa quá nhiều.

Sự việc Formosa sai phạm về hình sự, gây hậu quả nghiêm trọng cho môi trường, dù là lỗi sơ ý như đảng xem xét cũng phải truy tố hình sự vì hậu quả quá lớn, không khắc phục được. Nhưng đảng đã nhận 500 triệu usd và coi là xong. Không phải bồi thường do phán quyết của toà hình sự, cũng không phải xử phạt hành chính....mà như đảng là một công ty làm ăn và cầm tiền bồi thường của công ty khác. Mọi yêu cầu xử lý hình sự Formosa bị đảng coi là chống phá chế độ, mọi đòi hỏi quyền lợi của người dân bị thiệt hại trực tiếp , đảng cho là phá rối an ninh trật tự.
 Trong khi đó thì ông TBT lờ vụ Formosa để chỉ đạo vụ biển xe không đúng xe.
Ai cũng hiểu đây là cái cớ, vì các tài liệu chưa đủ chứng minh Trịnh Xuân Thanh phạm tội hình sự gì. Trọng dùng báo chí kết hợp với ban kiểm tra trung ương hướng dư luận kết tội Thanh, hòng tạo áp lực để Bộ Công An vì sức ép dư luận sẽ bất chấp làm trái quy định, xử lý Thanh.

Vụ tự xin bổ nhiệm.
Có gì sai nếu một người xin được thăng chức, xin được chuyển công tác khác, xin được bổ nhiệm.
Chẳng có gì là sai, nhưng Trọng bị ám ảnh năm trước đòi kỷ luật Ba Dũng ra quốc hội. Chuyện tưởng như gần xong thì Ba Dũng chơi đòn.
- Mọi người tín nhiệm tôi thì tôi làm.
Trọng đã không làm gì được Ba Dũng và Trọng phải rơi lệ. Thật ra thì trước hôm ra quốc hội, Ba Dũng cũng rơi lệ vì không nghĩ có ngày mình bị ép vào được cùng như vậy. Nhưng thật bất ngờ, chỉ một câu nói đơn giản không phải những lời khuôn sáo, Ba Dũng được cảm tình quốc hội và trụ lại. Sau đó phiếu tín nhiệm lại cao vọt gần như dẫn đầu.
 Đến đại hội 12, Trọng lo sợ Ba Dũng sẽ lập lại câu nói ấy. Lúc đó số phiếu cho Ba Dũng khoảng hơn 40 %, một số lửng lơ chưa quyết. Chỉ cần Ba Dũng giở bài nói một câu.
- Tôi vẫn muốn cống hiến,nếu các đồng chí tín nhiệm tôi sẽ làm.
 Chắc chắn kết quả bầu cho Ba Dũng ở lại sẽ khác, và sẽ không phải một mình Trọng như bây giờ độc ngôi để biến mình thành Cha già dân tộc thứ hai.
Nhưng vì lý do nào đó , Trọng đã bắt Dũng không được nói. Cũng có thể do Ba Dũng chủ quan và thích kiểu oai là mọi người tin tôi thì tôi làm, một kiểu anh hùng rơm như thế chỉ cần bị đối thủ chơi trò tiểu nhân hơn là bại.
 Cái ám ảnh đấy theo Trọng đến tận bây giờ khi Trọng ở ngôi cao nhất trong Đảng. Giá thử nếu Trọng ở ngôi thứ ba , thứ tư chắc ông ta cũng khoái cái chuyện tự đê cử mình. Nhưng giờ ông ta ở ngôi cao nhất, ông ta sợ trong một cuộc họp trung ương nào đó khoá 12, có một uỷ viên BCT đứng ra nói anh Trọng già yếu, tôi xin ứng cử thay, đề nghị mọi người biêủ quyết.
Trọng đè Thanh chuyện tự xin bổ nhiệm là vì lý do thế. Trọng muốn dưới thơi của Trọng không thằng nào được phép tự ý xin bổ nhiệm và muốn nó thành tiền lệ trong đảng ở các kỳ họp trung ương diễn ra sau này.
Vì những lý do không trong sáng và không đủ sức thuyết phục, cũng như không đủ căn cứ xét tính chất ở vụ xe biển xanh và tự ứng cử. Ba trong hai chiêu bài Trọng sai Vượng cầm đi bị thất bại.
Nhưng hai đòn này thành công trên mặt dư luận nhờ Đinh Thế Huynh định hướng báo chí, liên tiếp muôn vàn nhà báo, dư luận viên xung trận đánh chìm Trịnh Xuân Thanh từ kẻ đi xe biển xanh thành kẻ tội đồ dân tộc, kẻ tham nhũng, biến chất ( mặc dù chưa có kết luận chính thức bằng văn bản nào..)
Và Nguyễn Phú Trọng, cha già dân tộc thứ hai, đầy anh minh và tràn trề sức lực huy hoàng trong mắt quần chúng nhân dân.

Chiêu bài thứ ba là thất thoát 3000 tỷ, Trọng , Huynh, Vượng biến vụ thất thoát này cho thiên hạ nghĩ rằng đây là tham nhũng. Trong khi đó bộ công an , viện kiểm sát và chính phủ ...những người biết rõ câu chuyện thì họ thận trọng hơn và muốn xem xét kỹ. Vì viêcj chuyển nợ, chuyển lỗ chạy vòng từ tập đoàn này sang tập đoàn khác để che đậy, không phải là lỗi của cá nhân Thanh. Hơn ai hết Nguyễn Xuân Phúc, Hoàng Trung Hải, Đinh La Thăng...ba uỷ viên bộ chính trị hiện nay đều có liên quan đến việc này ở nhiệm kỳ trước của họ.
 Đòn nham hiểm này đánh qua Thanh sẽ làm 3 ứng viên trẻ tuổi còn sức đi tiếp kia phải dè chừng bước chân của mình. Nếu tương lai muốn đi tiếp thì phải nghe Trọng ngay từ bây giờ, còn không sẽ phải chiu điều tra vì liên quan.
 Cũng vì sự liên quan không hẳn lỗi do Thanh, nên ban kiểm tra trung ương của Vượng sai đi gần như tay trắng trở về. Trọng tức tối bắt Công an và Chính Phủ vào cuộc tiến hành bắt Thanh ngay. Sự chần chừ của công an và chính phủ là do họ thấy động cơ mù quáng của Trọng đang xúi họ làm ẩu. Lỡ có gì bản thân họ chịu tội, lên thượng tướng Lê Quý Vương nói phải cần có điều tra, có khi là 4 tháng và còn hơn nữa trên nguyên tắc suy đoán vô tội. Còn Phúc Hói biết chắc cuộc tấn công này không nhằm vào mình, chuyến đi chầu thiên triều Trung Cộng sẽ về phần mình, chắc chắn rồi Phúc mới ra mặt chỉ đạo làm vụ Trịnh Xuân Thanh, những là mãi sau này.

Ở phần trước có nói Trịnh Xuân Thanh vào thành phố HCM thì mất tích sau vụ khám nhà, bắt nguội hụt. Trước khi xảy vụ khám nhà, Thanh có đến gặp một uỷ viên BCT ở nhà riêng tại Hà Nội nói.
- Sao em lại bị xử ép thế này, lỗ là do trên chuyển nợ xuống, đâu phải em.
Vị uỷ viên BCT kia dỗ dành.
- Chả có gì đâu, chú cứ nhận rồi sẽ xong thôi.
Thanh bảo.
- Thôi em chả tin vào bọn này, nó cứ nhốt mình tù mọt gông có cho nói đâu. Em '' đi đây ''
Vị uỷ viên BCT kia lặng ngắt lúc lâu không nói gì,, dù Thanh nhấn lại tiếp ''em đi đấy, đi thật đấy''.
 Ông ta điềm tĩnh đi lấy một gói bánh, mở gói bánh ra mời Thanh ăn, ông nói.
- Ngày xưa khó khăn, toàn ăn lương khô, giờ lâu lâu cũng thèm, ăn bánh cho đỡ nhớ. Chú ăn đi, bánh ngon, tí chú cầm chỗ dở về mà ăn.
Ông ta không nói gì thêm, ăn bánh xong lặng lẽ tiễn Thanh về.

Chỉ có thằng ngu mới không hiểu người ta đưa lương khô cho mình làm gì.....

...và Thanh thì không ngu..
..
http://nguoibuongio1972.blogspot.com/2016/09/trinh-xuan-thanh-de-te-than-phan-14.html