Thứ Hai, 23 tháng 9, 2019

Việt Nam là thuộc địa của Trung cộng

BM
Tôi nghĩ Việt Nam là thuộc địa của Trung cộng Đây là câu nói của một ông Tổng giám đốc người Nhật, nói trước hàng chục quan khách Việt Nam trong một phòng hội thảo.

Câu nói của vị giám đốc người Nhật làm hết thảy các vị doanh nhân, nhà khoa học, thậm chí là cả những viên chức nhà nước trong khán phòng phải sững sờ.

Câu nói ấy không khác việc ông giám đốc người Nhật kia cho một cái tát vào mặt tất cả những con người Việt Nam ưu tú trong khán phòng đấy. Họ đều là những người Việt Nam thành đạt, là những người yêu nước, làm sao có thể chịu đựng được sự sỉ nhục ấy.

Thế nhưng, những lời nói tiếp theo đó của vị giám đốc kia đã phải khiến khán phòng gật đầu thừa nhận, thậm chí là vỗ tay. 

Ông chỉ vào chiếc màn máy chiếu, chỉ vào cặp đèn trên trần nhà, chỉ vào bộ quần áo mà mọi người đang mặc, thậm chí là cây bút và tờ giấy mà họ cầm trên tay, ông nói: “Made in China”. 

Ông nói, Trung cộng hiện diện khắp nơi, đến mức gần như ngành nghề nào cũng có mặt, từ kinh doanh hạ tầng kỹ thuật khu công nghiệp ở Hải Phòng; kinh doanh bất động sản ở Tiền Giang; sản xuất giày ở Đồng Nai; luyện-cán thép ở Thái Bình; sản xuất tinh bột wolfram ở Quảng Ninh; linh kiện điện tử ở Đà Nẵng; ván ép ở Long An; đến gia công in phun, đồ họa, sản phẩm quảng cáo, dịch vụ quảng cáo ở Sài Gòn… nơi nào cũng thấy bàn tay người Trung cộng.

BM
Việt Nam đang bị nhuộm đỏ trước hiểm họa “ngoại xâm mềm” bằng con đường kinh tế từ Trung cộng.

Từ thời xưa, người Trung cộng đã không ngừng nỗ lực xâm phạm bờ cõi Việt Nam, điều này vẫn kéo dài cho đến ngày nay và họ sẽ tiếp bước thế hệ cha ông tiếp tục sự nghiệp bành trướng. Âm mưu của người Trung cộng được gọi là chiến thuật “cắt lát salami”. Nghĩa là họ sẽ không cùng lúc chiếm toàn bộ lãnh thổ của Việt Nam mà là “ăn mòn” từng bộ phận, sau đó độc chiếm trọn vẹn, toàn bộ.

Kế hoạch “tích tiểu thành đại” của Trung cộng gồm nhiều hành động nhỏ: từ việc thâu tóm và biến các công ty Việt Nam thành công ty Trung cộng, tăng cường sự hiện diện của người Trung cộng tại Việt Nam; cho tới việc đẩy mạnh đầu tư lớn trên khắp đất nước, đặc biệt là khu vực Quảng Trị đến Thừa Thiên Huế – nơi hẹp nhất theo chiều Đông-Tây của dải đất hình chữ S (bề rộng chỉ khoảng 40km).

BM
  
Có thể nói, việc di dân âm thầm xâm nhập vào lãnh thổ Việt Nam là bước nhỏ tạo bàn đạp để người Trung cộng đồng hóa cũng như gây nhiễu trật tự xã hội tại đất nước hình chữ S. Trên dải đất hẹp nhất của Việt Nam, họ muốn dần thay thế người Việt bằng người Trung cộng nhằm phục vụ cho âm mưu chia cắt Việt Nam và mưu chiếm Biển Đông. 

BM
Việc di dân âm thầm xâm nhập vào lãnh thổ Việt Nam là bước nhỏ tạo bàn đạp để người Trung cộng đồng hóa cũng như gây nhiễu trật tự xã hội tại đất nước hình chữ S.

Cách đây 10 năm, năm 2009, tờ VietnamNet từng thực hiện phóng sự về những ngôi làng Trung cộng mọc tại Việt Nam. Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Việt Nam thường bày tỏ “bất bình” trước sự “ngang nhiên” tuyên xưng chủ quyền của Trung cộng đối với biển đảo Việt Nam. Nhưng về sự ngang nhiên xuất hiện của hàng chục ngàn người Trung cộng ngay trên đất Việt Nam thì gần như không ai lên tiếng hoặc hành động gì, đến mức sự bất thường này được phép đương nhiên tồn tại. 

BM
  
Cuối năm 2015, tại Đà Nẵng, 2 cửa hàng do người Trung cộng làm chủ thậm chí đã ngang ngược “tuyên xưng chủ quyền” bằng cách không bán hàng cho người Việt. Người Việt đang mất chủ quyền ngay trên chính mảnh đất quê hương mình? 

Nhưng rất lạ là, nhiều lãnh đạo của Việt Nam dường như không mảy may nghi ngờ. Họ có vẻ khá dễ dãi và nhìn nhận sự việc quá đơn giản, trong khi người Trung cộng thì quá thâm độc! Là do các bạn quá ngây thơ, hay là vì bạn đang nhún nhường, e sợ trước một nước lớn như Trung cộng? Hay cái tâm lý “tiến cống” vẫn còn hằn sâu trong tâm trí từ thời Bắc thuộc?

BM
  
Ông còn nói, người Việt Nam giỏi lắm, thông minh lắm, kiên cường lắm. Lúc ấy người Nhật thua trận trước người Mỹ, cả nước Nhật thấy sỉ nhục, còn người Việt Nam thì lại thắng nước Mỹ. Nhưng 20 năm qua đi, Nhật Bản có Toyota, có Honda, có Mitsubishi, Việt Nam có gì? Người Hàn Quốc chịu sỉ nhục trước người Nhật, họ có Huyndai, có Samsung, có LG, Việt Nam có gì?

Trung cộng luôn tham vọng trở thành một cường quốc biển, những vụ đụng độ trên biển với Hàn Quốc hay tranh chấp đảo Điếu Ngư/Senkaku với Nhật Bản vẫn luôn không ngừng. Còn Việt Nam, đến khi nào mới dám đối đầu với những “tàu lạ” đến từ Trung cộng?

BM
Người Việt đang mất chủ quyền ngay trên chính mảnh đất quê hương mình?

Những câu nói của vị giám đốc người Nhật khiến bao người dân đất Việt chợt tỉnh ngộ. Nhìn lại tình cảnh đất nước, nhiều người phải tự hỏi, Việt Nam rốt cuộc đang là gì của Trung cộng? Là thuộc địa? Là chư hầu? Hay là quốc gia vệ tinh? 

Rất khó có thể định nghĩa chính xác tính chất mối quan hệ Việt Nam-Trung cộng kể từ sau khi hai nước bang giao bình thường sau cuộc chiến biên giới 1979. Có điều ai cũng thấy Việt Nam đang bị nhuộm đỏ trước hiểm họa “ngoại xâm mềm” bằng con đường kinh tế từ Trung cộng.

https://baomai.blogspot.com/

Đáng sợ hơn nữa, rất nhiều những chính sách cai trị đất nước của Trung cộng đang được Việt Nam áp dụng một cách “triệt để”, thậm chí còn ủng hộ cho các chính sách độc tài mang nhãn hiệu “Made in China”.

Ngày 18/9/2009, Nhân Dân Nhật Báo của Đảng Cộng sản Trung cộng từng có một bài bình luận về chuyện “bắt chước mô hình Trung cộng”, theo đó, từ Việt Nam, Cuba đến Bắc Hàn đều đang bắt chước Trung cộng. Trong khi Cuba và Bắc Hàn chỉ bắt chước một phần thì Việt Nam “bắt chước 100%” và vì vậy, “Việt Nam cần thực sự nhớ ơn mô hình này bởi nhờ thế mà Việt Nam phát triển nhanh về kinh tế và chính trị thì ổn định”.

BM
  
Điều đáng nói là, trong khi mô hình kiểu Trung cộng đang bị người dân trong nước và thế giới lên án mạnh mẽ, thì Việt Nam lại “nhập khẩu” về nước để áp dụng cho chính người dân của mình, chẳng hạn các chính sách về Đặc khu kinh tế, Luật An ninh mạng… Có thể đơn cử một đề tài đang rất nóng thời gian gần đây: Pháp Luân Công.

BM
  
Mới đây, vụ án xác người trong bê tông gây rung động dư luận không chỉ bởi tình tiết tàn bạo, vô nhân tính của nó, mà nó còn đến từ một nhóm người tu luyện. Những người được cho là đã từng tham gia tu luyện Pháp Luân Công (mặc dù vật chứng thu được gồm kinh Tân Ước và các tràng hạt).

BM
Hai cuốn Kinh Thánh Tân ước được tìm thấy trong chiếc xe của các nghi phạm.

Thực tế, hành vi phạm tội đối với bất kỳ cá nhân nào nếu được xử lý theo đúng quy định của pháp luật thì theo nguyên tắc ‘ai làm người đó chịu trách nhiệm’. Nhưng trong sự việc này, khi vụ án còn đang trong giai đoạn điều tra, thì những thông tin lại được tập trung vào Pháp Luân Công, khiến độc giả thay vì chờ đợi cơ quan pháp luật làm rõ về hành vi phạm pháp của một nhóm người, lại bị dẫn dắt chuyển hướng sang đánh giá tiêu cực thông qua các tin tức mang tính quy chụp cho môn tập.

Không dừng lại ở đó, một số báo trong nước còn đi xa hơn khi đăng tải loạt bài tập trung vào việc tuyên truyền các thông tin xấu có tính chất bôi nhọ môn tập này. Đáng chú ý là, các thông tin đó được sao chép nguyên bản từ truyền thông Trung cộng, nơi chính quyền đã dùng toàn bộ truyền thông nhà nước để vu khống trong chiến dịch đàn áp Pháp Luân Công.

BM
  
Về việc một số báo lấy tin từ giới truyền thông nhà nước Trung cộng, nhà báo Chu Vĩnh Hải có nhận định, chẳng lẽ những tờ báo trong nước không biết rằng, Trung cộng là một đất nước không có tự do tôn giáo, và Pháp Luân Công từ 20 năm nay đã bị cấm và bị đàn áp, bức hại khốc liệt? 

Chẳng lẽ những tờ báo đó không biết rằng, báo chí nhà nước Trung cộng đã a tòng theo chính quyền để bức hại Pháp Luân Công? Nếu các báo đó dẫn nguồn từ báo chí nhà nước Trung cộng để định hướng dư luận rằng Pháp Luân Công là tồi tệ, những báo đó đã thực sự trở thành kẻ áp bức Pháp Luân Công nói riêng và tôn giáo nói chung.

BM
Cuộc đàn áp Pháp Luân Công tại Trung cộng đang bị cả thế giới lên án vì vi phạm nhân quyền nghiêm trọng.

Trong khi cả thế giới đón nhận Pháp Luân Công, thì cuộc đàn áp vô lý ở Trung cộng lại trở thành một “nốt nhạc lạc điệu”. Nhưng mà cưỡi hổ khó xuống, cuộc đàn áp đã giết hại quá nhiều người, và Trung cộng hiện đang bị thế giới lên án vì tội ác chống lại loài người: mổ cướp nội tạng sống của các học viên Pháp Luân Công.

Việt Nam đang trở thành gì đối với Trung cộng? Dựa vào các phát biểu và tuyên bố chung chỉ có thể định tính được phần nào mối quan hệ hai nước, nhưng dựa vào những con số cụ thể thì có thể thấy rõ, Việt Nam đang lệ thuộc nghiêm trọng vào Trung cộng, từ kinh tế, đến chính trị, cùng rất nhiều mặt của đời sống xã hội.

BM
  
40 năm sau khi thâm nhập biên giới Việt Nam bằng quân sự, Trung cộng đang đổ bộ kín mít đất nước Việt Nam bằng những đoàn quân kinh tế hùng hậu. Sau 40 năm, Việt Nam chẳng là gì so với sức mạnh kinh tế lẫn quân sự mà Trung cộng đang sở hữu. Biển Đông đang bị gặm nhấm lần mòn. Chủ quyền biên cương đang bị đe dọa. Cả “chủ quyền” kinh tế cũng bị thao túng. 

https://baomai.blogspot.com/

Bắc Kinh đang nắm Hà Nội trong lòng bàn tay? Riêng với cái nhìn của người dân Việt Nam, có vẻ như Hà Nội chẳng nắm được gì của Bắc Kinh cả! Với thực trạng này, ước vọng thoát Trung của người dân Việt xem ra là rất xa vời. Điều này có đáng để nghĩ và lo lắng cho số phận quốc gia?



Thứ Năm, 5 tháng 9, 2019

Hướng đến Đại Hội 13 của Đảng Cộng Sản Việt Nam: Tô Lâm và Trần Cẩm Tú






Theo thông lệ từ 2005, kể từ khi internet phát triển mạnh ở VN, các đảng viên csVN thường dùng truyền thông mạng để tiết lộ các bí mật nội tình làm ăn chia chác của các phe nhóm quyền lực nhằm hạ bệ nhau trước thềm đại hội đảng CSVN. Mục đích là tố cáo nhau, nói xấu nhau nhằm ảnh hưởng đến việc bầu bán chức vụ khi có cuộc họp vào tháng 1/2021…Hoàng Việt                                                                                                                                  Tác giả gửi tới Dân Luận                                                                                                            Tại sao lại kể hai nhân vật này đi kèm với nhau? Bởi như nhiều người biết, những cuộc gặp ngắn ngủi có sự xuất hiện của Tổng Bí Thư Chủ Tịch Nước Nguyễn Phú Trọng từ sau biến cố bị bịnh dịp ghé Kiên Giang vào tháng 4, dư luận luôn theo sát từng lần xuất hiện và từng lời nói cử chỉ của ông.Phát biểu tại cuộc họp Ban Chỉ Đạo Trung Ương về phòng chống tham nhũng, ông Trọng đã chỉ ra rằng, việc phòng chống tham nhũng cần phải chống ngay từ bên trong của hệ thống chống tham nhũng. Ý của ông Trọng nhằm tới là cảnh cáo Tô Lâm và Trần Cẩm Tú.Tô Lâm, Bộ Trưởnng Công An, người quyết định về việc khởi tố và bắt bât kỳ ai và Trần Cẩm Tú, Trưởng Ban Kiểm Tra là người đưa ra kết luận vê sai phạm của Đảng viên Cộng Sản mà chủ yếu ở đây là cán bộ cao cấp.Cặp đôi này chập với nhau thì mạnh hơn mọi bức tường thành và cho dù có đem tất cả lý thuyết xây dựng Đảng của ông Trọng ra đấu đều thất bại.Cho đến nay, mọi vụ án lớn đều dừng lại, không mở rộng gì thêm.Từ khi Trần Cẩm Tú lên chức Bí Thư Trung Ương Đảng và Trưởng Ban Kiểm Tra, vấn đề ách tách các kết luận càng rõ nét.Khi thân phụ của Trần Cẩm Tú qua đời, Lê Thanh Hải, cựu bí thơ Sài Gòn và Tất Thành Cang, cựu phó bí thơ Sài Gòn bị kỷ luật đã tới thăm viếng và hầu hạ.Thủ Thiêm đã kết luận nhưng không một dòng nào nói đến quyền lợi của người dân.Những sai phạm của Lê Thanh Hải và Tất Thành Cang đã rất rõ nhưng vì sao hai ông kẹ này vẫn vậy? Thậm chí Hải còn được mời đi phát biểu rao giảng đạo đức.Trần Cẩm Tú vốn xuất thân từ kiểm lâm Hà Tỉnh mà dân hay gọi là bọn lâm tặc có môn bài. Nay lên giữ chức vụ Bí Thư Trung Ương ĐảngTrưởng ban Kiểm Tra, Tú thể hiện đúng bản chất của một kẻ hèn nhát trong đấu tranh và tranh thủ vơ vét.Trần Cẩm Tú là người cực kỳ thân với Ngô Văn Khánh, cựu phó tổng thanh tra chính phủ, kẻ cố tình dây dưa và không thanh tra vụ AVG cũng như vụ điện lực. Ngô Văn Khánh bị tố cáo và bị kiểm tra nhưng Tú sai Nguyễn Văn Nhân, ủy viên ủy ban kiểm tra xuống Thanh Tra Chính Phủ, không làm việc với người tố cáo nhưng vẫn kết luận là Ngô Văn Khánh không có vấn đề gì. Khánh có đệ tử tên Thanh, được bố trí phục vụ hầu hạ nhóm Nguyễn Văn Nhân và Trần Cẩm Tú.Cho đến giờ này, mọi kết luận đã rõ ràng với Hoàng Trung Hải ở dự án mở rộng Gang Thép Thái Nguyên nhưng Tú không kết luận. Hoàng Trung Hải còn liên quan đến rất nhiều sai phạm ở 12 đại dự án thất thoát hàng triệu tỷ nhưng không kết luận và Hải vẫn bình an vô sự. Chưa biết chừng có thể sẽ tiếp tục ở những vị trí cao hơn trong sơ đồ của kế hoạch nhân sự của nhóm Ba Dũng.Tú là người rất sợ Tô Lâm nên moi viêc liên quan đến nhóm công an, Tú không bao giờ dám động tới. Đồng thời, Tú cũng tranh thủ nhóm Thủ Tướng Nguyễn Xuân Phúc và hơn hết là tranh thủ kiếm tiền nên Tú không có hành động gì từ khi lên. Huỳn Đức Thơ, Thân Đức Nam vẫn ngon. Việc có một vài kết luận đều động đến những vị trí rất nhỏ và không ảnh hưởng đến bàn cờ chính trị Việt Nam và không có bất cứ tác động nào thúc đẩy các sự vụ trong công cuộc phòng chống tham nhũng của Tổng Trọng. Qua đó càng thấy rõ, Tổng Trọng vẫn chỉ là nhà lý luận mà thôi.Cùng kết hợp với Tổng Thanh Tra Chính Phủ Lê Minh Khái, không đưa ra kết luận nào và được sự yểm trợ của Đại Tướng Tô Lâm thì không có vụ việc nào được công khai và đất nước thật an bình.Tại thời điểm này, có thể khẳng định rõ nhất về sự bảo kê của Trần Cẩm Tú đó là các vụ Hoàng Trung Hải, Lê Thanh Hải, Tât Thành Cang, Ngô Văn Khánh và đương nhiên là không bao giờ động vào nhóm công an. Thêm chút nữa là tranh thủ bảo kê Huỳnh Đức Thơ và nhóm đi kèm để có tiền và lấy lòng Bảy Phúc.Dân nóng lòng, ông Trọng sốt ruột nhưng Tú vẫn vậy. Ông Trọng bực quá thì lại tiếp tục bịnh thêm vào người thôi.Mở rộng sang phần của Tô Lâm thì càng thấy rõ. Tất cả các vụ án đều dừng lại và không triển khai thêm.Ở nhóm cấp cao nhất, những gì liên can đến nhóm ngân hàng như tái cấp vốn và ngân hàng mua lại 0 đồng đã không có động thái nào.Việc điều tra Trần Bắc Hà kéo dài và không kết luận. Nay Bắc Hà chết, lời khai đến trách nhiệm của Bình ruồi và Ba Dũng đều dừng lại.Trong mối quan hệ với nhóm ngân hàng, Hà Văn Thắm, chủ Ocean Bank còn khai ra mối quan hệ với Tô Lâm. Dịp trước khi Thắm bị bắt và Tô Lâm đi công du ngoại quốc, Thắm chuyển cho Tô Lâm vào tài khoản của Tô Lâm tại chi nhanh Ocean Bank Chùa Bộc một ngân khoản 1 triệu Mỹ Kim.Mở rộng vụ án đánh bạc của Trung Tướng  Phan Văn Vĩnh và Thiếu tướng Nguyễn Thanh Hóa liên can đến phò mã Nguyễn Văn Dương của Bí thư Hà Nội Phạm Quang Nghị cũng dừng lại.Động thái điều một cánh hẩu là Phạm Trường Giang từ Hải Dương lên thay Đỗ Văn Hoành làm giám đốc công an Phú Thọ coi như hành động đóng án. Tòa đã xử và yêu cầu mở rộng vụ án để xác định thêm vai trò và trách nhiệm của lãnh đạo Bộ Công An nhưng coi như án chết tại đây.Việc phá tổng cục và điều động tùm lum trong nội bộ công an đã thực sự phát huy tác dụng. Tô Lâm điều ai đi đâu sẽ đảm bảo sự an toàn và cũng tranh thủ kiếm chác. Điển hình như việc bổ nhiệm Lê Ngọc Châu làm giám đốc Công An Hải Phòng. Châu là dân CS cơ động, chỉ quen đấm đá. Điều về Hải Phòng đã dính ngay với tiền bạc và vụ Our City liên can đến đánh bạc của dân Tàu. Châu không có năng lực. Tất cả lãnh đạo Bộ Công An yêu cầu phải kỷ luật thật nặng, Ít nhất là điều về lại vị trí cũ là phó tư lệnh K2. Riêng Tô Lâm quyết định bảo vệ Châu bằng việc điều sang làm giám đốc Hải Dương. Đến nay vẫn chưa thấy công bố và chưa biết chừng, Châu vẫn tại vị.Tô Lâm định đưa Lê Việt Thắng, phó giám đốc Bình Thuận lên làm giám đốc nhưng Bí Thư Bình Thuận phản đối vì Thắng là người của Tổng Cục An Ninh luân chuyển vào nhưng vẫn đê xảy ra bạo loạn và không kiểm soát được nhưng vẫn được Tô Lâm ưu ái. Phản đối ác quá, Tô Lâm đành chịu nhưng vẫn để lại làm phó giám đốc Bình Thuận. Nếu không thì đã đưa lên giám đốc và trước đại hội có thể đưa về làm Cục Trưởng An Ninh A01.Quay trở lại các vụ án lớn khác thì thấy, không chỉ liên quan đến Nguyễn Văn Bình không bị kỷ luật và khởi tố. Vụ đánh bạc dừng lại mà mở rộng điều tra vụ AVG cũng không có tiến triển.Đã có nhiều tác giả phân tích sai phạm của Nguyễn Bắc Son và Trương Minh Tuấn nhưng chưa thấy rõ vai trò chủ đạo của Tô Lâm. Ngoài việc có văn bản chỉ đạo để MobiFone mua AVG mà chính Tô Lâm gọi điện thúc bên bộ 4T và những cá nhân có thẩm quyền nhanh chóng phê duyệt dự án. Trò đặt ra công ty ma giả bộ tình báo Hoa Nam hỏi mua chính là cái trò mèo của mấy tay an ninh tình báo và Tô Lâm rất biết cách thể hiện.Trong giai đoạn điều tra AVG, Tô Lâm đã xuống tận nơi để ép Thanh Tra về nội dung kết luận. Thậm chí đã rất căng thẳng khi Tô Lâm xua đám A83 và A87 điều tra việc lộ lọt thông tin về AVG cho ông Tổng Trọng.Kết luận của Thanh Tra, dù được Bảy Phúc hỗ trợ những vẫn được công bố và một loạt người như Tuấn, Son bị vô tù chờ ngày xét xử nhưng việc bắt Phạm Nhật Vũ vô cũng gian nan và truy trách nhiệm của Tô Lâm đã không được nhắc đến cùng với đám quan chức ở các nơi khác như Lê Mạnh Hà, Bùi Quang Vinh, Nguyễn Văn Hiếu… Kết luận Thanh Tra chỉ rõ, nhưng Ủy Ban Kiểm Tra của Trần Cẩm Tú không còn nhắc đến AVG nữa.Vụ này, anh em nhà Vin rất đau. Phải trả lại toàn bộ tiền cộng lãi nhưng số tiền chia nhau của đám quan chức không thấy trả lại.Vì sao lại phải bán AVG lấy tiền tươi lúc đó? Bởi sát đại hội 12, đám Ba Dũng cần tiền chạy và việc huy động tiền tươi là rất cần thiết, mang tính thời điểm.Tô Lâm cầm 1000 tỷ.Nguyễn Bắc Son cầ 600 tỷ.Trương Minh Tuấn cầm 400 tỷ và hai căn biệt thự bên Long Biên.Bùi Quang Vinh cầm 100 tỷ.Đám MobiFone như Lê Nam Trà và thuộc cấp đều ít nhiều có cầm nhưng không bạo như đám quan chức kia.Vì thế, khi mua rồi và lỗ, Trương Minh Tuấn đã chỉ đạo MobiFone phải tung tiền bù lỗ nhằm tạo chứng cứ giả bộ là mua bán thành công và đem lại hiệu quả.Nhưng vụ này bố con Ba Dũng Ba Phượng cầm bạo nhât. Cầm khoảng 3000 tỷ.Phạm Nhật Vũ và đám thuộc hạ bên AVG như một người tên Trang còn nhận tiền chuyển trực tiếp vào tài khoản cá nhân. Rút ra, mua lại đô và gửi vào tài khoản cá nhân. Sau đó chuyển bằng tiền mặt cho đám Son Tuấn Lâm Phượng….Tô Lâm sợ nhất việc Phạm Nhật Vũ khai lung tung và Lâm đang kiểm soát Vũ rất chặt. Ngoài ra, việc gắn kết của Tô Lâm với nhóm đại gia Đông Âu là rất chặt.Ai cũng biết, việc VinGroup hay Sun Group lấy hàng ngàn ha đất ở khắp mọi nơi đều không thong qua đâu giá mà giao với giá rẻ mạt chính là hình thức ăn cướp. Nếu không có sự giúp sức và bảo kê của Tô Lâm, đời nào đám này làm được Nhưng dù là cướp như vậy. VinGroup vẫn cóc dư nợ la 300 ngày tỷ.Xin kể thêm về việc Vin Group lấy đất ở Phú Quốc trong môt phần sau.Trước khi đóng lại phần nói về Tô Lâm và Trần Cẩm Tú, anh em cán bộ hưu trí kết luận rằng, Thằng Tú nó rất hỏng. Tô Lâm thì vô cùng tầm bậy. Nhưng còn đau lòng hơn là tại sao, dù bao nhiêu vụ việc liên đới tới Tô Lâm như vậy mà Tô Lâm vẫn được phong hàm Đại Tướng?Không hiểu ông Tổng Trọng làm vậy để làm gì? Phong Đại Tướng cho Tô Lâm, một cử chỉ khẳng định là không ai có thể động tới Tô Lâm. Và Tô Lâm sẽ có ngày chôn sống ông Trọng. Như việc nhiều người cho rằng, Chung con được ông Trọng ưu ái và có thể đe dọa ghê Bộ Trưởng Tô Lâm nên đã vả cho Chung Con vỡ mặt vụ Nhật Cường. Cũng may có anh Bảy Phúc đỡ nên Chung con vẫn chưa hề hấn chi.Tất cả các vụ dừng lại bởi hai nhân vật Tô Lâm và Trần Cẩm Tú. Thêm phần hỗ trợ của Lê Minh Khái ở giai đoạn Thanh Tra, đất nước ta thật thanh bình!Nhân đây, xin gởi kèm nội dung chất vấn của cư tri Sài Gòn ngày 21 tháng 6 năm 2019 nhân cuộc tiếp xúc cử tri về các vụ việc nổi cộm và trách nhiệm của Tô Lâm.*Theo thông lệ từ 2005, kể từ khi internet phát triển mạnh ở VN, các đảng viên csVN thường dùng truyền thông mạng để tiết lộ các bí mật nội tình làm ăn chia chác của các phe nhóm quyền lực nhằm hạ bệ nhau trước thềm đại hội đảng CSVN. Mục đích là tố cáo nhau, nói xấu nhau nhằm ảnh hưởng đến việc bầu bán chức vụ khi có cuộc họp vào tháng 1/2021.Tố cáo nhau, hạ bệ nhau, tung tin bí mật nội bộ trước các kỳ họp đại hội đảng csVN là cuộc chiến tuyên truyền kéo dài khoảng 1 năm rưỡi trước khi đại hội diễn ra. Mỗi lãnh đạo đảng đều có riêng bút nô và một hai tờ báo làm công cụ bơm thổi và đánh phe đối thủ.Chức vụ trong đảng càng cao số tiền kiếm được càng nhiều trong nhiệm kỳ 5 năm. Các bí thư, phó bí thư có quyền phân phát đất đai trong phạm vi chức vụ, được các doanh nghiệp chia chác lợi nhuận, có quyền bổ nhiệm đàn em và phe cánh vào nắm các vị trí quyền lực để chún gkiếm tiền và chia lại theo số phần trăm quy định.

Thứ Hai, 2 tháng 9, 2019

NGÀY 2/9: NGƯỜI CÔNG GIÁO ĐÃ BỊ LỪA NHƯ THẾ NÀO?

Thứ Hai, 09/02/2019 - 03:19  nguyenhuuvinh


Ảnh của nguyenhuuvinh

Ngày 2/9/1945, Từ Phủ Toàn quyền, Jean Sainteny, viên chức cao cấp của nước Pháp Tự do (Free French) đã quan sát dòng người đi thành từng hàng băng qua đại lộ Brière-de-l’Isle để tiến vào quảng trường. Jean Sainteny ngạc nhiên trước sự tham gia công khai của giới Công giáo và sửng sốt trước sự trật tự của đám đông, không có bất kì hành vi gây rối nào. Không ai có cử chỉ thù địch đối với Jean Sainteny hay đối với tòa nhà phủ Toàn quyền. (Theo Jean Sainteny, Histoire d’une paix manquée: Indochine 1945-1947 (Paris: Amiot-Dumont, 1953), trang 92-93.)
Người công giáo ủng hộ Cách mạng!
Điều mà ông Jean Sainteny ngạc nhiên lúc bấy giờ đã được giải đáp sau đó bằng những câu chuyện kể lại trong các hồi ký của nhiều người trong Giáo hội Công giáo, tiêu biểu là Đức Giám mục Phaolo Lê Đắc Trọng và Đức ông Laurenxo Phạm Hân Quynh.  
Sở dĩ có câu chuyện người Công giáo Việt Nam tham gia đông đúc với cử chỉ nghiêm trang, lịch sự như vậy trong ngày 2/9/1945, bởi đó là kết quả của một cú lừa vĩ đại mà chính quyền cộng sản Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa đã tiến hành với Giáo hội Công giáo.
Sau ngày 19/8Hồ Chí Minh và các cộng sự của ông bàn bạc việc chọn ngày ra mắt quốc dân để đọc Tuyên ngôn độc lập. Có nhiều ý kiến đề nghị chọn ngày gần sau đó là ngày 25 hoặc 28/8.
Lúc bấy giờ, Bác sĩ Vũ Đình Tụng, bác sĩ riêng của Hồ Chí Minh và cũng là một giáo dân Công giáo, đã đề xuất lấy ngày 2/9/ 1945. Hồ Chí Minh hỏi vì sao thì ông Tụng giải thích: nó rơi vào ngày Chủ nhật nên mọi người được nghỉ việc, ngày 2/9 cũng là ngày Chúa Nhật kính các vị tử đạo Việt Nam, là lễ trọng nên giáo dân đều đi dự lễ; thời đó chỉ có phía Công giáo mới có các đoàn thể với áo quần đồng phục, đội ngũ chỉnh tề nên dễ vận động đồng bào Công giáo tham gia mít-tinh sau khi tan lễ.
Sau đó, Hồ Chí Minh cho người liên lạc với bên phía tòa giám mục Hà Nội. Ngày 22/8, Hồ Chí Minh đến thăm Nhà thờ lớn Hà Nội.
Hồi ký của nhóm cộng sự về Đức ông Laurenxo Phạm Hân Quynh - một linh mục đã từng ở nước ngoài, về nước phục vụ Tổ Quốc, bị nhà cầm quyền CSVN câu lưu đày đọa nhiều năm tại Giáo phận Hải Phòng vì không chịu hợp tác với nhà nước trong việc nặn ra và nuôi dưỡng cái gọi là Ủy Ban Liên lạc Công giáo Toàn Quốc, tức là UBĐK Công Giáo ngày nay – kể lại:
Lúc ấy thày Quynh và một số tu sĩ trẻ khác đang tất bật trang trí nhà thờ và trường Dũng Lạc. Đoàn xe ôtô của cụ Hồ đỗ ngay bên bậc thềm Nhà thờ Lớn, gần tượng đài Đức Mẹ. Rồi cụ Hồ cùng đoàn tuỳ tùng đi bộ phía bên trái nhà thờ tiến vào cổng Nhà chung.
Các tu sĩ trẻ đã nhận ra ngay cụ Hồ, mặc dù chưa được gặp cụ lần nào. Các thày mừng rỡ vây quanh cụ, hớn hở chào:
- Chúng cháu chào bác ạ!
Cụ Hồ nét mặt tươi vui niềm nở:
- Bác cũng chào các cháu! Các cháu đang làm chi mà giăng đèn hoa đẹp vậy?
Mấy thày ngập ngừng, chưa biết trả lời sao cho tế nhị. Một cán bộ trong đoàn cụ Hồ nhanh nhảu nói:
- Thưa bác, chắc là các tu sĩ đây đang trang trí đèn hoa chào mừng ngày Cách Mạng Tháng Tám thành công đấy ạ!
Mấy người dân ở mặt phố gần đấy tinh mắt, nhận ra cụ Hồ, cũng tuốn đến, đứng vây xung quanh vị lãnh tụ một cách trật tự.
Cụ Hồ mỉm cười hỏi lại các tu sĩ:
- Chú cán bộ đoán thế có đúng không, các cháu?
Mấy tu sĩ trẻ nhìn nhau ấp úng, càng thấy khó nói. Giả như chỉ cần gật đầu “vâng ạ” là xong, và còn làm đẹp lòng nhau, nhưng đó không phải là sự thật. Thày Quynh đành lựa lời đáp:
- Thưa bác, ngày chào mừng Cách Mạng Tháng Tám đã qua rồi ạ. Đây là chúng cháu trang trí mừng một ngày lễ sắp đến: Ngày Chúa nhật 2 tháng 9 là lễ kính Các Chân Phúc Tử Đạo Việt Nam – Ngày giỗ tổ của Giáo Hội Việt Nam chúng cháu.
Cụ Hồ nhíu mày suy nghĩ rất nhanh. Rồi gật gù nói:
- Tốt! Tốt! Bác sẽ làm cho ngày 2/ 9 này trở thành ngày Đại lễ của cả dân tộc Việt Nam. Thôi bác cháu ta cùng nhau vào Nhà chung thăm các vị giáo phẩm.
Mấy tu sĩ đã đón dẫn đoàn khách cao cấp vào phòng khách Tòa Giám mục. Tại đây, chủ khách tiếp đón nhau rất trang trọng và thân tình. Phía chủ: toàn các cha, các thày người Việt Nam. Đức cha Thịnh (Chaize), Cha Chính Huy (Vuillard) tránh mặt không ra tiếp khách là rất khôn ngoan tế nhị, để tránh một mặc cảm do lịch sử để lại.
Cụ Hồ chủ động nói lên niềm phấn khởi to lớn vì nước nhà đã thoát khỏi ách nô lệ của thực dân Pháp. Cụ kêu gọi mọi thành phần trong Giáo Hội hãy tin tưởng, hợp tác với Chính phủ cách mạng, đoàn kết toàn dân thành một khối vững mạnh. Như cụ Giám mục Lê Hữu Từ (chưa tấn phong), Cố vấn của tôi, ông Nguyễn Mạnh Hà, người giáo dân yêu nước, cụ Ngô Tử Hạ, vị nhân sĩ Công giáo, ở ngay phố Nhà Chung đây…Tất cả đều đi theo cách mạng…
Cụ Hồ còn đang say sưa nói, chợt có một người cán bộ của cụ bước đến bên cụ ghé tai nói nhỏ, nhưng mọi người ngồi đấy vẫn nghe được: “Thưa bác, có người nhà từ trong quê ra, muốn gặp bác”. Cụ Hồ nói với người cán bộ: “Ai là người nhà của tôi? Ai là anh em tôi?” Cụ đưa mắt nhìn mấy vị giáo phẩm, mấy người ngồi đấy rồi thân mật dang tay nói: “Đây là người nhà tôi, đây là anh em tôi. Ai nghe lời tôi nói, ai thực hiện mọi chủ trương đường lối của Chính phủ cách mạng thì đều là người nhà tôi cả.”
Đến đây, buổi thăm viếng kết thúc. Chủ khách chia tay nhau trong nét mặt hân hoan thân tình.
Sau này cha con chúng tôi có dịp nhắc đến câu chuyện trên. Chúng tôi xin cha một lời bình, cha từ chối, chỉ giải thích: Theo lịch phụng vụ thời ấy, ngày lễ kính Các Chân Phúc Tử Đạo Việt Nam là ngày Chúa nhật đầu Tháng Chín. Mà năm 1945 ngày lễ này rơi vào ngày mồng 2/9. Còn các năm khác ngày lễ có thể xê dịch sang ngày mồng 5, mồng 6, mồng 7… Vì thế, ngày Quốc Khánh không thể che lấp được.  (Hết phần trích dẫn)
Việc Hồ Chí Minh tạo ra câu chuyện có khách ở quê ra để diễn lại câu chuyện theo Matthew chương 12,47-50  trong Kinh Thánh của người Công giáo khi Đức Giêsu nói với các môn đệ: “Ai là anh em của tôi” đã nói lên sự chuẩn bị công phu và là một trò gian hùng, tháu cáy.
Cuốn Hồi Ký: “Những câu chuyện về một thời” của Đức Giám mục Phaolo Lê Đắc Trọng kể lại như sau:
Lễ tuyên bố độc lập tại vườn hoa Ba Đình là vào buổi chiều. Buổi sáng hôm ấy là lễ kính Các Chân Phúc Tử Đạo Việt Nam hồi 8 giờ tại Nhà thờ Lớn Hà Nội. Phái đoàn Chính phủ cách mạng đã đến dự lễ. Ông Võ Nguyên Giáp được mời lên cung thánh ngồi vào chiếc ghế tựa lớn bọc nhung mà quan Toàn Quyền hay vị thượng khách nào đó mới được ngồi. Khi bước lên cung thánh, ông Giáp tỏ ra rất thành thạo nghi thức Công giáo: đã cúi mình bái sâu trước bàn thờ, rồi quay sang phía ghế Tòa Giám mục chào Đức cha Thịnh, sau cùng chào hai hàng ghế các cha ngồi dự lễ trên cung thánh (hồi ấy chưa có lễ đồng tế).
Để đáp lại Thánh lễ ban sáng ngày 2/9 tốt đẹp quy tụ Đạo đời, Đức cha Thịnh cho phép các thày chủng viện ban chiều mặc áo chùng thâm đi dự lễ Độc lập tại vườn hoa Ba Đình. Đoàn có 130 thày, được ưu tiên đứng dưới chân lễ đài. (Hồi kí của Đức cha Lê Đắc Trọng tập II, trang 20).
Và những cú lừa sau Cách mạng
Cũng trong những ngày đầu của chế độ này, người Hồ Chí Minh và đồng đảng chưa dám tuyên bố công khai là sẽ theo chế độ Cộng sản. Với chính phủ đầu tiên là chính phủ đa đảng, đa nguyên và lấy tên nước là “Dân Chủ - Công Hòa” do vậy nhiều người công giáo không chỉ giáo dân, linh mục mà cả Giám mục Thadeo Lê Hữu Từ cũng tham gia làm cố vấn tối cao cho chính phủ này.
Ngày 14/6/1945, linh mục Nguyễn Hữu Từ được Giáo hoàng Piô XII bổ nhiệm làm Giám mục Hiệu tòa Daphnusia với chức vị Đại diện Tông Tòa Hạt Đại diện Tông Tòa Phát Diệm.
Tháng 8/1945, Hồ Chí Minh đã gửi thư chúc mừng. Trong thư có đoạn: "có một nhà lãnh đạo mới của người Công giáo đi theo chân Đức Giê-su, chịu đóng đinh hầu giúp giáo dân biết hy sinh và chiến đấu bảo vệ tự do và độc lập của đất nước".
Vốn là người có tinh thần dân tộc chủ nghĩa, Đức Giám mục Thadeo Lê Hữu Từ ủng hộ việc giành độc lập cho Việt Nam từ tay người Pháp. Chính ngài là người dẫn đầu đoàn các giáo dân Công giáo đến dự lễ tuyên ngôn độc lập ngày 2/9/1945 tại quảng trường Ba Đình, một cách thể hiện sự ủng hộ ban đầu của ngài đối với chính quyền Việt Nam mới.
Tháng 12/1945, Liên đoàn Công giáo Việt Nam - một tổ chức chính trị xã hội của người Công giáo tại Việt Nam,  được Giám mục Lê Hữu Từ thành lập tại giáo phận Phát Diệm, Ninh Bình. Trong lễ thành lập có cả Võ Nguyên Giáp đến chúc mừng.
Ngày 25/2/1946, Hồ Chí Minh đích thân đến Phát Diệm, chính thức mời ngài làm "Cố vấn tối cao của Chính phủ”. Cùng với cựu hoàng Bảo Đại, ngài là hai người giữ chức vụ này trong chính phủ lâm thời.
Thế nhưng, chỉ một thời gian ngắn sau đó, khi chính quyền cách mạng đã phần nào nắm vững chiếc ghế cai trị của mình, chính thức lộ rõ bộ mặt Cộng sản, thì Đức Giám mục Thadeo Lê Hữu Từ đã bất hợp tác và chỉ mấy năm sau, hàng triệu người, trong đó có tỷ lệ rất lớn là người Công giáo đã phải tiến hành “Cuộc bỏ phiếu bằng chân” lần thứ nhất với chính quyền cộng sản – Cuộc di cư vĩ đại vào Miền Nam.
Kể từ đó, Giáo hội Công giáo Việt Nam Miền Bắc nằm dưới sự chà xát và đày đọa của chế độ cộng sản với mục đích xóa bỏ mọi tôn giáo trong chế độ mới – Chế độ Xã hội Chủ Nghĩa.
Và người công giáo nói riêng, cả dân tộc Việt Nam nói chung đã phải ngậm đắng nuốt cay những cú lừa vĩ đại của người Cộng sản cho đến hôm nay.
Ngày 2/9/2019
J.B Nguyễn Hữu Vinh
theo rfa